CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 SUỴT !!! BÍ MẬT!


phan 8

 CHƯƠNG VIII
QUYẾT ĐỊNH


 Chúng tôi rủ nhau lên rừng!
 Có một con suối là Suối Thiếu Nữ nằm sâu trong rừng, sở dĩ có cái tên này là vì các cô gái thường hay tắm ở đây. Đường đi gồ ghề khúc khuỷu, càng lên cao càng như lạnh hơn, cũng nhờ thế mà khung cảnh trở nên đẹp đẽ- cái cảm giác được chinh phục, chiêm ngưỡng một góc thiên nhiên hùng vĩ tạo nên kì tích trong mỗi bước đi của mỗi người. Đi được một quãng khá xa, tôi trông ai cũng khá mệt nên chúng tôi ngồi nghỉ trên một đám lá khô, ở đây không hề có một công nghệ hiện đại nào, thiên nhiên hoàn toàn. Q và Pun mãi mê than thở, mãi mê chạy nhảy, giờ thì mãi mê nằm dài ra thở phì phò. DuDu mặt mày đỏ bừng vẫn bặm môi không than thở câu nào. Zen ít nói hơn với chúng tôi nhưng lại có vẻ khá hợp tính với Hy. Q tựa vào vai Hy tay phe phẩy.
- Nóng chết được! Mình muốn xuống suối tắm.
 Pun giảy nảy:
- Nhưng em muốn hái trái cây rừng trước cơ!
 Thế là xảy ra sự mâu thuẫn lớn giữa “hai đứa trẻ”, mức độ ngang bướng ngang nhau không cho phép ai nhượng bộ ai. DuDu mệt mỏi đấm đấm vào chân cho bớt mỏi bèn giơ tay lên:
- Được thôi, vậy cứ chia ra làm hai nhóm: một đi lấy trái cây, một đi ra suối tắm. Với tôi thì thế nào cũng như nhau cả.
- Tôi nghĩ đi chung sẽ tốt hơn. Ở đây đường hiểm trở, nếu lỡ có chuyện gì xảy ra thì còn kịp thời hỗ trợ nhau. ZenDy! Cậu thấy sao?
 Zen nhướng mày đưa tay lên đầu một cách vô thức nhìn Hy.
- Tôi nghĩ nếu chia ra cũng không sao- Quay sang Pun- Mấy cây pháo bông tối đó đâu rồi?
 Anh lấy từ tay Pun phát cho mỗi người, đoạn anh nhặt một nhánh cây bẻ ra làm sáu để bắt thăm. Rốt cuộc nhóm tôi có Q và Pun. Dĩ nhiên là phải đổi quân số, đó là yêu cầu của hai khắc tinh truyền kiếp và cũng là của Hy, anh cho rằng nhóm chúng tôi toàn… con nít. Vậy là Hy chuyển sang nhóm tôi đổi cho Pun. Trước khi đi Zen dặn dò chúng tôi:
- Phải hết sức cẩn thận nhé! Ở đây không có nhiều thiết bị hiện đại mọi người chớ nên chủ quan.
 Anh có cái cá tính của người chỉ huy đáng tin tưởng.
 Con suối đổ rào rạt bắn lên nơi chúng tôi đứng mát rượi. Q thích thú và vội vàng ra mặt nhưng tôi ngăn cô ấy lại vì địa hình ở đây khá nguy hiểm. Chúng tôi phải vòng xuống một chút nữa. Và đây! Tôi mãn nguyện nhìn mặt nước lóng lánh trong vắt. Hy rảo bước khám phá mọi thứ xung quanh dành không gian riêng cho chúng tôi. Thế là tôi và Q thỏa chí vẩy vùng dưới làn nước mát. Chị tôi bảo rằng sở dĩ thiếu nữ trước ngày lấy chồng nên tắm ở suối này vì trên đầu nguồn con suối này có loại dược thảo rất tốt cho sức khỏe phụ nữ về vấn đề phụ khoa. Cho nên phong tục ở đây không phải mê tín, nó là khoa học thực sự. Q tròn môi nghe tôi kể, nhỏ thả người trôi bồng bềnh trên mặt nước.
- Này Q! Cậu có nhớ giấc mơ kì cục mà tớ từng kể cho cậu nghe không?
 Nhỏ vẫn nhắm mắt chỉ hơi ừ hử một chút.
- Tớ chỉ chợt nghĩ nếu quả thật có thế giới trong gương thì hiện giờ, tớ trong gương sẽ như thế nào nhỉ?
- Để tớ đoán nhé. Đang đi đến chỗ Zen.
 Tôi cười thích thú:
- Ý cậu là tuy thân xác mình đang ở đây mà hồn thì đang bay tới chỗ khác chứ gì. Nói này nhé, cậu có biết là cậu làm tớ thấy thoải mái bên cậu không? Tớ biết điều đó ngày ngày đầu gặp cậu… Thời gian trước tớ cảm thấy chán nản, mọi thứ nhàn nhạt…
- Thật ra ai cũng có lúc chán ghét chính mình, tớ cũng thế. Tớ không mạnh mẽ như mọi người vẫn nghĩ, việc Hy lúc nào cũng trốn tránh giữ khoảng cách với tớ khiến tớ rất khổ sở. Người ta khi bất lực trước một vấn đề gì đó mấy ai dám đối mặt với nó. Cậu biết đấy, ai cũng gào lên- muốn biến mất cho rồi hoặc tới một nơi nào đó thật xa, bắt đầu một cuộc sống mới do mình làm chủ. Liệu có cái nơi mơ ước đó chăng? Rủ bỏ trách nhiệm thì có. Chạy trốn thì quá dễ dàng… Mọi thứ vẫn còn đó chứ có tan biến đi được đâu.
- Thương mình một chút và thương đời một chút sẽ tốt hơn cậu nhỉ?
- Sai rồi! Phải nói là thương người một chút thì đời bớt lẻ loi.
 Chúng tôi khoái chí bởi câu triết lí của nhỏ bèn cười rộn lên. Lát sau Q nhặt được hòn đá đẹp muốn khoe ngay với Hy bèn quấn vội chiếc khăn chạy tung tăng lên.
- Cẩn thận kẻo ngã đấy!
 Tôi trêu. Tôi không cho rằng cô ấy sẽ ngã, chỉ buồn cười nếu chiếc khăn chẳng may vuột mất thì họ sẽ thế nào nhỉ? Q đi rồi tôi tự mình ngắm lấy thân thể- khuôn ngực tôi không được đầy đặn- so với DuDu tôi cứ như đứa trẻ thật đấy- giơ chân lên khỏi mặt nước tôi chép miệng: trông cũng khá đấy chứ. Xem nào, tôi sờ xuống vùng hông mình, chậc, cũng tạm. Tôi bỗng phì cười nhận ra hành động của mình thật quá ư kì cục.
- Ối trời ơi……
 Tiếng la thất thanh của Q làm tôi quay phắt người lại, ngay lúc đó là pháo bông phát ra từ phía cuối rừng. Quái! Họ lại đi xa đến thế ư? Tôi vội bước lên bờ tìm quần áo thì phát hiện chúng đã biến đâu mất. Tôi cố đoán thử nó có thể lạc đâu được chứ, Q thì chỉ quấn có mỗi chiếc khăn, nghĩa là quần áo cô ấy cũng mất tiêu. Có thể là bị dòng nước cuốn mất, hay là có cơn gió quái quỷ nào đó đã hất chúng xuống. Chiếc điện thoại thì lại vỡ tan tành từ lúc bị thuộc hạ DuDu ném đi. Tôi hết trồi lên sụp xuống kiếm quần áo đành bất đắc dĩ liều một phen chạy lên vì dẫu sao tôi vẫn là người thông thuộc địa hình ở đây hơn. Tôi ngẩng lên khỏi mặt nước toan bước lên và… bất động. Zen từ đâu chạy đến, anh chạy luôn về phía tôi.
- Em không sao chứ? Anh nghe tiếng la, sao vậy, mặt em xanh quá!
 Mặt tôi xanh là phải rồi, tình thế dở khóc dở cười này tôi biết xử lí thế nào đây, tôi mất bình tĩnh đến mấy giây mới lấy lại được tinh thần.
- Không phải em. Q và Hy đang gặp nguy hiểm.
 Zen ngẩn người, điện thoại anh reo: “Xin lỗi mọi người nhé, Q bất cẩn trượt ngã nên pháo tự bật ngòi. Mọi người thông cảm”. Tôi thở phào, đau tim với con nhỏ này mất thôi.
- Pun và DuDu đâu rồi?
- Họ đằng sau, anh vội quá nên… có lẽ để lạc mất họ rồi…
 Tôi ôm đầu kêu trời. Bỗng tôi sực nhớ ra điều gì khi nhìn Zen, anh im lặng nhìn tôi- không, anh không nhìn vào mắt tôi- anh đang nhìn xuống chăm chú. Tôi khó xử quạt nước che người lại hơi ngượng.
- Ngại quá! Em bị mất quần áo.
 Tôi bối rối cũng không bằng cái bối rối của Zen? Sau lúc bất động, anh như bừng tỉnh từ từ đưa tay lên mặt tôi, đôi mắt anh bỗng ướt át dịu dàng, gương mặt anh hồng hào hẳn.
- Anh xin lỗi.
 Tôi thẹn thùng thay cho cái tình huống trớ trêu này, phải chi anh tỏ ra bình thường thì hay biết mấy. Anh càng tránh nhìn, tôi càng xấu hổ hơn? Zen khoát áo mình lên đôi vai trần của tôi và đưa tôi lên bờ. Nhưng… toàn thân bất động! Lại một lần nữa tôi không thể bước nổi lên bờ. Phải! Trước mặt tôi và Zen là gương mặt vô hồn, lạnh tanh của DuDu. Dĩ nhiên đằng sau là nhóc Pun mồm nhai nhồm nhoàm mớ trái cây, nó nhún vai tỏ vẻ người vô tội. Cô ấy nhìn thẳng vào Zen nói như một cái máy:
- Em không nghĩ anh có thể để mặc em mà chạy một mạch đến đây! Anh lo lắng cho người ấy nhiều hơn em sao?- Cô tiến sát về phía anh- Phải không? Anh lo lắng một người nào đó nhiều hơn em được ư? Anh nghĩ gì vậy ZenZen? Chúng ta gắn bó bấy lâu chỉ để em nhận được sự ghen tuông đau đớn này thôi chăng?... Em… em phải làm sao để anh mãi mãi là của em như đã từng là của em chứ. Em đã rất cố gắng, anh biết không…- Giọng cô nghẹn lại- Em đã phải cố gắng hạ mình thế nào, đến nỗi em không dám trách ai hết, em chỉ dám tự trách mình đã không làm anh yêu em nhiều hơn…
 Mắt Zen đã đỏ hơn tự lúc nào, anh nhìn DuDu xa xăm, đoạn anh đưa tay chạm vào cô ấy nhưng dường như DuDu mất bình tĩnh thực sự- cô gạt phắt tay Zen qua một bên sợ hãi.
- Không! Đừng nhìn thẳng vào em, anh cứ lẩn tránh em đi, anh muốn nói gì chứ, em không quan tâm, em sẽ không nghe gì hết.
 Cô bịt tai và lắc đầu rối rít như người mất trí.
- Anh là của em, anh không được yêu ai hết, chỉ là của em thôi… anh…
- Đủ rồi!
 Chúng tôi bỗng giật mình bởi tiếng quát của Zen.
- Em như vậy có giống em không? Một DuDu cứng rắn đâu rồi? Đừng tự dối bản thân mình nữa. Đúng, chúng ta gắn bó đã lâu, thân thiết đến mức anh muốn quan tâm, che chở cho em. Anh nín nhịn em vì anh quý và hiểu em- cô gái tốt bụng nhưng ích kỉ! Em có biết anh đã ngỡ ngàng thế nào khi biết rằng tình cảm mà bấy lâu anh dành cho em là thứ tình cảm giữa những người thân trong gia đình. Anh vẫn yêu mến, vẫn quan tâm em nhưng giữa chúng ta không giống tình yêu, giữa anh và em không có cảm giác của hai người khác giới, anh không hề ngại ngùng đối với em… Anh vốn đã chán chường mức nào bởi bản thân mình luôn trống rỗng… cho đến khi gặp FiFi. Anh biết đó mới thực sự là cảm xúc của yêu đương.
- Không được nhắc đến cái tên đó!
 DuDu thét lên. Tôi vẫn đứng như trời trồng nhìn hai người họ. Zen vuốt mái tóc mình một cách khổ sở. Tôi hơi choáng váng khi nhìn vào tia nắng đậm đặc rơi xuống vài nhành lá phía trước, cái màu tự nhiên chẳng hiểu sao gây một cảm giác gay gắt trong lòng như báo hiệu điềm xấu tệ hại giữa không khí hoang vắng thiếu hơi người này. Zen ôm mặt DuDu ép cô nhìn thẳng vào mình nói rõ từng tiếng một:
- Nhìn anh đi DuDu! Em tỉnh táo lại có được không? Đối diện với sự thật nghe em. Anh van em đấy, nếu không tất cả chúng ta đều đau khổ. Em có hiểu là khi tự lừa dối mình, em mới chính là người đau đớn nhất.
- Vậy thì tại sao tôi phải là kẻ hy sinh để hai người hạnh phúc. Anh là của em mà!
 Cô căm ghét lớn tiếng hơn. Zen gắt lên:
- Anh không phải là vật sở hữu của ai hết, anh là anh! Tình cảm đừng nên ép buộc. Em phải hiểu điều đó chứ.
 Cô ấy bỗng ôm chầm lấy anh và hôn vào khắp nơi trên mặt anh, anh đứng yên nhưng tay buông thõng bất động với người con gái đã yêu anh vô ngần. Tôi hơi xúc động vội kéo tay Pun sang chỗ khác. Pun vừa đi vừa chỉ tay về phía sau:
- Có chắc là chị không cản họ lại chứ?
 Em cười cho có lệ và lắc đầu bỏ đi trước. Tâm hồn tôi trở nên mỏng manh như mảnh thủy tinh bị tia nắng đậm đặc đó chiếu xuyên qua tận cõi lòng, nó còn mạnh mẽ hơn tôi với cái thứ ánh sáng ma lực mà tôi phải cố gắng để thân thể mình khỏi nghiêng cùng nó. Xa xa là nụ cười rạng rỡ của nhỏ bạn “quái quỷ”- tại sao tôi lại gọi như vậy- nó hí hửng thảy đống quần áo của tôi cho chính tôi. Hóa ra Q bày ra trò này.
- Sao? Thấy kế hoạch của tớ hoàn hảo chứ?
 Tôi tìm một bụi cây gần đấy buông một câu đánh phịch:
- Ừ, hoàn hảo lắm. Cám ơn cậu đã biến mọi chuyện phức tạp thêm nhé!
 Tôi nhìn chăm chú chiếc áo của Zen vắt vẻo trên cây. Nên vui hay buồn khi chính tai tôi nghe được những lời Zen nói và những gì DuDu phải chịu- niềm vui không trọn vẹn. Tim tôi thắt lại nhớ đến câu nói của DuDu, cô ấy phải hy sinh sao? Niềm hạnh phúc lân la bao phủ khắp từng tế bào mình nhưng tâm tư tôi lại bị chính suy nghĩ do dự của mình kìm hãm lại. Làm sao tôi có thể phủ nhận mình yêu Zen cơ chứ, nhưng tôi cũng không muốn mình mắc nợ ai, để một người khác hy sinh đổi cho tôi được hạnh phúc ư? Nếu có ai phải đi, người đó phải là tôi. Tôi đã không chọn con đường đó, tôi đã muốn đối mặt với nó, chấp nhận chiến đấu với nó, tôi đã tin vào quan điểm của mình như thế. Còn bây giờ… chính tôi lại băn khoăn với lựa chọn của mình.
 Tiếng mọi người xôn xao, tôi kịp nghe thấy hình như DuDu đã bỏ đi đâu mất. Và Zen cũng đuổi theo cô ấy. Q níu tay tôi, cô ấy lo sợ hai người họ có thể lạc đường. Tôi nhìn xung quanh tìm cách đuổi theo họ sau khi rất vất vả thuyết phục Hy đưa Pun và Q về trước, vì dù sao đây cũng là chuyện riêng của ba chúng tôi, hơn nữa tôi thông thuộc đường hướng ở đây… Xem nào! Cô ấy chạy ngược lên ư? Tôi leo lên một thân cây cao phóng tầm nhìn ra xa. Đây rồi, tôi thấy bóng Zen. Còn DuDu đâu, tôi cố leo cao thêm một chút nữa nhưng cô ấy như biến mất dạng khỏi mặt đất vậy. Tôi không tài nào thấy được. Bỗng tôi sực nhớ ra bãi đầm lầy gần đây, chậc, đừng nói là trượt chân xuống đó chứ? Rắc rối thật. Tôi bám chặt vào sợi dây leo phóng qua từng sợi rủ dài xuống đất, chẳng mấy chốc đến được bãi đầm lầy nhưng may thay không có dấu vết của con người quanh đây. Con đường mòn này dẫn đi đâu nhỉ? À phải, dẫn xuống biển. Tôi men theo con đường chạy một mạch ra tới biển. Tôi thở hì hục quan sát vết chân trượt dài, dấu chân từ vết giày của con gái có lẽ là DuDu. Tôi hơi chựng lại nhìn xung quanh mình, nơi tôi đứng vốn là cái miệng đá lớn chìa ra biển, nó vốn là ngõ cụt bởi không thể đi đâu ngoài việc nhảy xuống biển được. Cơn rùng mình quay quắc, có thể nào bị trượt ngã đấy chứ, dưới đó toàn là đá. Tôi lắc đầu bắt tay lên miệng kêu to:
- Zen, DuDu- hai người ở đâu….?
 Tiếng sóng vỗ oạp vào họng mỏm đá phía dưới khiến tôi loáng thoáng nghe âm thanh của người vọng lại. Ở đâu chứ? Đúng rồi! Chính xác là dưới họng đá này. Tôi khá hoang mang nhìn cơn sóng hung thần táo bạo lần lượt tuồng hết sức lực vào họng gã chết đuối khổng lồ hòng hăm dọa vị khách vô tình nào đó. Tôi nuốt nước bọt cố bình tĩnh hơn tìm đường leo xuống, sau một hồi lay hoay tôi liều bám vào từng đường gân nổi của vách đá. Nhưng leo được nửa đường thì không thể xuống được nữa, tôi bối rối thật sự trước tình thế của mình, tay tôi yếu dần và rốt cuộc nó vuột khỏi chỗ bám khiến tôi trượt một phát xuống mép đá may sao vừa đủ để tôi đứng hai chân. Tôi không dám quay mặt ra mà vẫn nhìn chăm chăm vào vách đá kêu lớn tên hai người một lần nữa. Lần này thì tôi nghe giọng Zen rõ mồn một, đúng là anh và cô ấy đang ở bên dưới. Tôi tê điếng cả ống quyển sau khi nhảy xuống tảng đá dưới chân. Nhìn lên nơi mình vừa chiến đấu tôi rùng mình một lần nữa tự hỏi bằng cách nào mà tôi có thể leo xuống cái thứ này được chứ. Cơn sóng ập đến bất ngờ đánh tôi văng vào bên trong nhanh chóng nhưng buồn cười là nó lại giật tôi dội vào mép đá như thể ai đó thật thô bạo đã nắm đầu giập tôi nhàu nát. Tôi rùng mình tức khắc hiểu ngay cơ sự và ngán ngẩm chép miệng than thở- đúng là họa vô đơn chí mà… Zen lo lắng nom cái mặt cười rạng rỡ trái ngược hẳn với cái bộ dạng thê thảm của tôi. Anh cũng cười méo xẹo kéo tay tôi lên tảng đá cao nhất nơi họ ngồi. DuDu nằm quay mặt vào trong, chân cô bị rách một vệt dài khi rớt xuống đây. Tôi xem qua vết thương cho cô nhưng DuDu rụt chân lại, thay vào đó cô ôm chầm lấy tôi khóc thật nhiều:
- Tôi có phải đáng bị như vậy? Cô rất ghét tôi đúng không? Tôi cũng ghét cô lắm. Tôi luôn có thể kiểm soát được mọi thứ mà, tại sao tôi không thể giữ được người mà tôi yêu chứ! Ôi, điên mất, tôi mất chính mình thật rồi…
Tôi chỉ biết vỗ về vào lưng cô. Tôi lấy mảnh vải từ áo của Zen băng tạm cho cô, do chức năng bảo vệ thân thể tốt từ loại vải đặc biệt, nên chân DuDu tránh những nhiễm trùng trước mắt. Zen phải rất kiên nhẫn vì DuDu lúc này đang rất mất tỉnh táo, cô đã bị mất máu quá nhiều. Anh yêu cầu tôi cho phép anh xem qua người vì anh không muốn thêm một bệnh nhân nữa. Zen kéo tay tôi lại gần khi tôi biết anh để ý thấy thái độ bất thường của tôi.
- Em thật không sao chứ. Mặt em xanh lắm.
- Chúng ta không ở đây lâu được đâu anh. Mình phải tìm cách đi lên bờ nhanh nhất!
- Nhanh nhất ư?
- Bởi vì… triều cường!
 Quả đúng là nước biển đang dâng lên nhanh chóng, nơi ngồi cao nhất của chúng tôi giờ đây đã thành mép nước. Sóng vỗ đánh động khiến mỗi giây là mỗi nỗi lo lắng trong tôi, Zen nắm lấy tay tôi, anh thẳng thắng:
- Em sợ biển?
 Tôi lắc đầu phủ nhận, tôi biết anh đoán gần đúng.
- Hay là sợ ngộp nước.
 Tôi gãi đầu cười xấu hổ. Zen hôn nhanh vào má tôi, anh tặng tôi một ánh mắt biết nói. Tôi tự nhủ mình hóa ra đã chọn đúng con đường, tôi đã không chạy trốn ánh mắt này ngay từ ban đầu thì đến bây giờ tôi cũng chẳng có lí do gì lại rời bỏ nó. Cơn sóng ì oạp bò lên chỗ chúng tôi, quả như tôi đoán, tôi nhỏm dậy như con lật đật.
- Gọi cho Hy đi Zen, em tranh thủ tìm đường lên.
 Zen kéo tôi ngồi xuống.
- Em như vậy mà muốn làm gì. Ngồi đây với DuDu. Đừng đi đâu, anh sẽ quay lại nhanh thôi! Còn điện thoại thì anh không biết đã rớt mất từ lúc nào, DuDu thì ném vào anh lúc bọn anh cãi nhau rồi chạy đến đây.
- Để em đi! Em rành đường hơn.
- Rành đường mà để té xuống đây được ah? Ngốc! Anh không muốn em có chuyện gì đâu, em đã hứa là không bao giờ rời xa anh. Đừng để anh phải có cảm giác em không còn bên cạnh anh. Em phải bình an, dù ở đâu cũng được.
 Tôi nắm tay anh và hít sâu một hơi nói to:
- Em sẽ đợi anh. Anh phải quay về đón em và DuDu đó. Chẳng phải là chọn em rồi sao. Nếu không cứu được hai người con gái yêu mình thì anh thật tệ.
 Zen vuốt mái tóc ướt sũng của tôi và đặt lên trán một nụ hôn. Sau đó anh quay sang nhìn DuDu một lần nữa rồi bước vào trong động đá. Tôi lay DuDu dậy, dáng vẻ im lìm của cô làm tôi hơi sợ- cô bị ngất do tinh thần hoảng loạn cộng với vết thương sâu ở chân.
- Này, nước đâu mà nhiều thế!
 Cô thều thào hỏi tôi. Tôi phát hiện nước đã dâng lên ướt người mình từ bao giờ. Nâng đầu cô lên đùi mình, tôi đỡ chân cô dậy. Chúng tôi ngồi yên, trời yên ả không một cơn gió, chỉ có tiếng sóng là động hành độc bá lúc này chợt bớt hung tợn hơn. Tim tôi lại đập rộn ràng hơn trong đầu như mê sảng mãi miết nghĩ đến anh. Cho đến lúc nước ập lên lút cổ tôi phải vất vả cõng cô nàng leo lên trên. Người tôi lại có thêm vài vết thương nhẹ, mắt tôi dại đi nhìn về phía ngoài trời chờ đợi. Năm phút sau, tôi và DuDu gần như chìm trong nước biển, tôi thở một cách cực nhọc, tay teo tóp vì ngâm nước quá lâu. Cô ấy lại ngất đi đúng lúc này, tôi vỗ liên tục vào má cô, ít ra cũng phải tự bám vào một chỗ nào đó, vì dù rằng sức nặng trong môi trường nước thì chẳng gây mấy khó khăn cho tôi nhưng tôi không chắc mình còn giữ được bao lâu nữa. Đầu cô nghẻo sang một bên, tôi thầm rủa cô gái này biết lựa chuyện mà gây thế. Tôi đành phải dùng sức một lần nữa đưa cô ta lên chỗ cao một chút, nhưng quả là ngốc nghếch cho tôi, thân thể cô vừa ngoi lên khỏi mặt nước thì toàn bộ trọng lượng ấy như quả tạ giáng xuống hai cánh tay tôi. Tôi gào thét gọi cô dậy cho đến khi cô nàng có chút nhận thức về tình trạng của mình bèn cố gắng bám trèo lên. Khi rút chân mình lên tôi mới nghĩ mình đã trách lầm DuDu, mảnh áo bảo vệ vết thương đã trôi mất khiến máu cô tuôn ra nhiều hơn, tôi thảng thốt nhìn gương mặt ngày một tái ngắt của cô mà lòng lo sợ. Tôi dợm bước lên cao hơn khi uống phải khá nhiều nước biển mặn chát, khổ thay tôi lại trượt chân ngã sâu hơn, DuDu cố giữ tay tôi được một lúc thì cô tiếp tục ngất đi.
 Tôi thở bong bóng òng ọc, nước tuôn cả vào miệng, vào mũi, tôi giơ tay bịt mũi mình cố thả lỏng hy vọng sẽ được nổi lên. Tiếng oàm oạp như kim châm vào tai tôi nhức nhối, tôi sợ hãi cực độ đến mức mất hết mọi bình tĩnh. Hình như nó đã từng xảy ra rồi, sao tôi ghét chuyện này đến thế, đầu bỗng dưng mụ mị hẳn đi, tôi có thể bơi được, nhưng hầu như là chỉ vung tay loạn xạ và tuyệt vọng khi tìm chỗ bấu víu vào. Có thứ gì đó kìm hãm tôi. Tôi cố nhớ xem mình phải đợi gì nhưng dường như ý thức về điều nào đó đang mất dần… mất dần đi, tôi biết mình đang bước tới ranh giới của sự yên lặng và buông xuôi tất cả, nó càng lúc càng gần tầm tay hơn. Chính nó. Đường ranh ấy. Tiếng ọc ạch mệt mỏi ấy. Ngực tôi đau buốt…nhưng không thể sánh được với nỗi sự hãi của mình hiện giờ… Tôi khẽ nhắm mắt mình, dường như có chút ánh sáng kịp rơi vào mắt tôi, thứ ánh sáng lúc này hoàn toàn khác hẳn với thứ tia sáng khó chịu ở trong rừng hơn. Nó là thứ ánh sáng dịu dàng, ngọt ngào hơn thứ mặt chát dày đặt hỗn loạn trong thân thể và thật đẹp đẽ…
- FiFi! Em mở mắt ra đi… FiFi!
 Ngực tôi ấm quá, môi tôi ấm quá, hơi thở ấm quá, thân thể ấm quá. Âm thanh đó, tôi biết! Không phải là tiếng sóng ồn ào mà là giọng nói tha thiết gấp rút đó. Ánh mắt buồn bã đó, ánh mắt nồng nàn từ con sói cô độc ấy! Zen! Anh siết chặt lấy tôi hơn. Là anh đã gọi tôi, đúng là anh đã trở lại như lời anh hứa. Tôi hồi phục kí ức để hiểu ngay mình đang ở trong tình cảnh nào. Zen vác DuDu lên rồi nắm chặt tay tôi, anh nói to:
- Phía trên có bậc thang, người ta không làm bậc thang để đi lên ngõ cụt đâu.
Quả thật phía trên có bậc thang, là một cái bậc thang cũ kĩ tối tăm. Anh trấn an tôi- tôi chỉ thắc mắc là mình ở đây đã lâu lại chưa hề nghe ai nói về lối đi này. Bơi một quãng để đến chỗ một cái động nhỏ, anh cố không rời mắt khỏi tôi, trên vai là DuDu đã ngất đi xanh xao. Chúng tôi bước vào rất lâu vẫn chưa thấy lối ra, anh lại không ngừng trò chuyện để tôi bớt lo lắng hơn. Cuối cùng đã tới nơi. Chẳng ngờ nó lại là một quãng xa như vậy và cuối cùng dẫn chúng tôi lên đến một bãi đất trống, tôi khuỵu xuống đất thở phào nhẹ nhõm, Zen đặt DuDu xuống nằm bệt luôn xuống đất. Mệt quá! Tôi hy vọng mọi chuyện tới đây là kết thúc. Zen vội vã đưa DuDu lên xe trượt sau khi đi thêm một quãng xuống núi, tôi phải xé thêm một mảnh từ vải áo mình quấn vào chân DuDu cầm máu. Anh thở dài nhìn tôi lúc ngồi trên xe.
- Em không sao chứ?
- Không sao.
 Anh xăm soi mấy vết thương nơi cổ tôi. Anh hôn lên đó thật lâu.
- Mau lành rồi đấy!
 Tôi ôm chầm lấy anh, gã con trai này mới đây thôi đã rất xa lạ với tôi. Là kẻ mà tôi trước đó luôn gặp hàng ngày trên truyền thông mà tôi vẫn chỉ ngờ ngợ về anh thôi. Ánh mắt ấy. Ngờ ngợ ư? Hay là tôi đã từng gặp ánh mắt này ở đâu rồi. Ôi, mệt mỏi quá, một cảm giác tương tự khó hiểu giống như loại ảo giác về việc đã thấy qua một sự vật, hiện tượng nào đó vậy. Tôi đã từng gặp một người con trai có ánh mắt như vậy…
- FiFi! FiFi…!
 Trong giấc mơ tôi nghe tiếng anh gọi tên mình, giọng anh trầm ấm, bàn tay anh to lớn so với bàn tay tôi thật quá bé nhỏ. Tôi ngẩng lên, là người con trai có đôi mắt buồn, anh rủ hàng mi không chớp mắt và mỉm cười với tôi. Lâu lắm rồi tôi mới lặp lại hình ảnh này. Tôi rơi vào một khoảng trắng mênh mang…
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33 end
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Insane